tam su buon – Đến lúc này Linh mới vỡ lẽ tại sao trước đây anh không bao giờ muốn rủ cô đi ăn hàng quán, không bao giờ có ý định vào nhà nghỉ, không thích tụ tập bạn bè… tất cả chỉ vì anh sợ tốn tiền chứ không phải không có nhu cầu tinh duc.

nỗi buồn đêm tân hôn

Vốn xinh xắn lại học giỏi nên ngay từ khi còn học cấp 3, rồi lên đại học cô có rất nhiều người theo đuổi. Tuy nhiên không ai gắn bó với cô được lâu bởi khi yêu được vài tháng họ đã muốn có được ‘trái ngọt’ của cô, còn cô không phải là người dễ dãi.

Ra trường 2 năm, trong một lần đi công tác cô quen Mạnh. Anh cũng là người đàn ông giàu có, lịch thiệp, sống khá kín đáo. Bằng tuổi cô nhưng anh tỏ ra chững chạc, không ham chơi, không đua đòi. Yêu nhau rồi cô mới thấy anh sống hướng nội, thích ăn cơm với gia đình, không rượu chè, không la cà quán xá.

Đặc biệt là anh tôn trọng cô. Nếu cô nói không thích ăn món gì, anh sẽ không rủ cô đi lần thứ 2, cô nói không thích món quà gì, anh cũng sẽ không cố mua. Chưa bao giờ anh mảy may có suy nghĩ cùng cô vào nhà hàng hay nhà nghỉ nào đó, anh bảo rằng làm như thế là xúc phạm người mình yêu. Yêu anh, thấy anh biết lo toan, vun vén cho gia đình cô cũng nghĩ mình thật may mắn khi có người chồng như vậy. Từ đó cô cũng học cách tiết kiệm như anh, cô không hoang phí, ham chơi như trước nữa.

Rồi ngày cưới cũng đến, hai người rạng rỡ đi bên nhau trong những lời chúc phúc của bà con hai họ và ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè. Lúc ấy cô đã nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Cô lờ mờ nghĩ đến đêm tân hôn, được ở trong vòng tay chồng, được chồng ôm vào lòng thủ thỉ những điều mà trước đây cô chưa bao giờ dám làm với anh. Thế nhưng niềm vui của Linh được nhen lên chưa bao lâu thì đã bị tắt bởi chính người chồng trong đêm tân hôn mà cô yêu thương nhất mực.

Đêm ấy, khi khách khứa vừa về xong, Mạnh đã kéo tay cô lên phòng. Tưởng rằng chồng sẽ nghĩ ngay đến ‘chuyen vo chong’ nên Linh tỏ ra e ngại, thẹn thùng. Đêm tân hôn, cô nhanh nhảu thay bộ đồ gợi cảm nhất để vợ chồng cùng hưởng trọn đêm yêu thương nồng cháy. Ấy thế nhưng trái với suy nghĩ của cô, khi từ phòng tắm bước ra, đập vào mắt Linh là cảnh Mạnh đang cắm đầu vào thùng tiền mừng cưới.

Quá bất ngờ trước hành động của chồng, Linh đứng như trời trồng, không thốt được lời nào. Vì chỉ chăm chăm đến việc đếm tiền mừng nên Mạnh chẳng thèm để ý đến đôi mắt ngân ngấn lệ của vợ. Còn Linh phần vì thất vọng, phần vì tủi thân, nhớ nhà nên cô nằm khóc thút thít.

đêm tân hôn

Tưởng thế là xong, nào ngờ thấy vợ khóc Mạnh còn to tiếng:

– “Em không lại giúp anh một tay còn nằm ườn ra đấy, anh đếm mãi sao vẫn thấy thiếu phong bì của thằng Khánh. Nó có ơn với mình chắc phải mừng nhiều lắm”.

Rồi khi thấy vợ chưa chịu ngồi dậy, anh đến tận nơi vừa kéo tay vợ vừa bảo:

– ‘Em lấy hết của hồi môn bên nhà em cho ra đây anh xem nào, để sáng mai anh đi gửi ngân hàng kẻo tính em hoang phí lại tiêu pha mất’.

Đến lúc này Linh không thể chịu đựng được nữa mới bảo: “Anh có phải là đàn ông không thế, anh coi vợ không bằng đống phong bì đó sao”.

Thấy vợ giận dỗi, Mạnh không những không làm lành với vợ mà còn xẵng giọng: “Đúng là đàn bà, vợ không ‘dùng’ hôm nay thì để ngày mai chứ tiền không cất ngay là mất”.

Đến lúc này Linh mới vỡ lẽ tại sao trước đây anh không bao giờ muốn rủ cô đi ăn hàng quán, không bao giờ có ý định vào nhà nghỉ, không thích tụ tập bạn bè… tất cả chỉ vì anh sợ tốn tiền chứ không phải không có nhu cầu.

Đêm tân hôn, thay vì được nằm trong vòng tay chồng thủ thỉ yêu thương, Linh lờ mờ tưởng tượng ra cảnh một ngày nào đó cô đi mua băng vệ sinh cũng phải ngửa tay xin tiền chồng như câu chuyện Linh đã từng đọc đâu đó.